Anh muốn quên em nhưng không thể

Em đã cướp mất trái tim anh thật rồi để giờ đây anh lãnh đạm với những người con gái khác. Nếu giờ đây anh có yêu một người nào khác thì anh biết đó chỉ là lấp chỗ trống thôi. Từ sâu trong trái tim anh vẫn mong em quay về .

From: advance
Sent: Monday, December 14, 2009 9:59 AM

Tưởng rằng thời hạn hoàn toàn có thể làm anh quên được em, nhưng không phải thế, tối nay anh lại thấy giật mình khi vô tình nghe một bài hát. Anh cảm thấy bài hát này giống thực trạng của anh quá, tình yêu là gì mà sao anh cảm thấy quá đau buồn khi yêu .

Tại sao mỗi người yêu nhau đều phải chịu nỗi khổ khi mất nhau và nỗi nhớ nhung cứ hiện về khi không còn bên nhau, chắc vậy mới gọi là tình yêu phải không em. Không biết giờ này em đang làm gì, có nhớ về anh không, hay chỉ có mình anh đang nhớ về em thôi. Đm nay anh vẫn sẽ hồi tưởng lại về những ký ức mà chúng mình đã trải qua, đã có biết bao những kỷ niệm vui buồn mà mình đã rất hạnh phúc khi có nhau.

Lại một mùa Giáng sinh và một năm mới nữa sắp tới, khoảng chừng thời hạn này anh nhớ em biết bao, biết rằng tất cả chúng ta đã xa nhau mỗi đứa một nơi. Nhưng cứ tới ngày đặc biệt quan trọng anh lại nghĩ đến em. Không biết giờ này em đang làm gì, chắc em đang niềm hạnh phúc bên người mới của em giữa những ngọn núi xanh lè mây trắng và nắng vàng, nơi đó thật yên tĩnh phải không em .
Còn anh, anh không biết phải làm thế nào để vơi đi nỗi buồn, để quay lại với đời sống hiện tại mà anh đang có. Giáng sinh đang về, ký ức về em lại cứ hiện về bên anh, không biết em có như anh không. Giáng sinh cách đây ba năm trước chúng mình rất niềm hạnh phúc bên nhau, lúc đó mình đang yêu nhau, hai trái tim khi nào cũng hướng về nhau, minh đi dạo lung tung ở TP Quy Nhơn và chụp hình trên những con đường lớn ở Quy Nhơn, Nhà Thờ, thật đông người qua lại và những shop trang trí ánh đèn rất đẹp .
Giờ anh lại đi qua những con đường đó, ký ức về em lại hiện về bên anh, nhưng anh biết tất cả chúng ta sẽ không khi nào trở lại bên nhau. Anh đang cố xóa bỏ những ký ức vui buồn bên em cứ quanh quẩn bên anh. Anh đã lao đầu vào việc làm để cố quên em. Một mùa Noel nữa lại về, những kỷ niệm lại về … nhưng chẳng còn hình bóng em bên cạnh thì đâu còn gọi là niềm vui và niềm hạnh phúc nữa. Chắc có lẽ rằng là do duyên phận, mình có duyên nhưng không có phận. Và anh sẽ phải học cách gật đầu, đồng ý một thực sự phũ phàng .
Anh muốn quên em nhưng không thể em ơi ! Em đã cướp mất trái tim anh thật rồi để giờ đây anh lãnh đạm với những người con gái khác. Nếu giờ đây anh có yêu một người nào khác thì anh biết đó chỉ là lấp chỗ trống thôi. Từ sâu trong trái tim anh vẫn mong em quay về. Anh vẫn luôn chờ đón em ! Nếu thật có kiếp sau, anh xin mình sẽ mãi ở bên nhau và ngàn kiếp sau nữa cũng thế, em nhé !
Giờ đây anh phải nỗ lực sống thật tốt cho mình, cho mái ấm gia đình, cho xã hội và cho cả em nữa. Cảm ơn em, cảm ơn cuộc sống đã cho anh có em dù đó chỉ là quá khứ. Những lúc anh buồn, anh đơn độc, anh thầm nói với mình rằng : ” Tôi không buồn vì những buổi chiều, vì tôi đã có rất nhiều hoàng hôn ” …
Anh niềm hạnh phúc vì từng có em. Em đã mang đến niềm vui và niềm hạnh phúc cho anh nên chắc như đinh em cũng sẽ nhận được điều đó và còn nhiều hơn nữa. Một lần nữa, cho anh được cảm ơn em, tình nhân thời xưa của anh ! Tình yêu của anh trái tim anh luôn dành cho em, nhưng sự chia xa này khiến anh cảm thấy mình mất mát quá lớn .
Người ta thường nói, yêu là hoàn toàn có thể quyết tử cho người mình yêu, chỉ cần người đó cảm thấy niềm hạnh phúc, có lẽ rằng anh yêu em quá nhiều. Anh không biết mình đảm nhiệm tình yêu của em, hay anh đã trao nó cho em nữa, bởi tất cả chúng ta đã có thời hạn quá niềm hạnh phúc bên nhau, nó khiến anh nghĩ rằng anh đang đánh mất toàn bộ. Anh không biết tại sao anh không giữ em lại, khi em nói xa anh, anh lại gật đầu nó mà không nghĩ rằng khi không còn có em, anh trở nên trống rỗng, lạ lẫm với chính mình. Nếu thời hạn có quay trở lại thì anh vẫn mong em quay trở về bên đồng đội nhé, anh sẽ chờ em .
Đêm nay thật là một đêm thật buồn so với anh, khi anh viết những dòng này có lẽ rằng em đang ngủ, hoặc đang nghĩ đến anh và em sẽ không khi nào biết được anh đang gửi nỗi nhớ em vào trang viết. Bởi em không khi nào đọc được nó, sẽ không khi nào, bởi nó không thuộc ngôn từ của em. Nhưng anh nhớ và muốn giãi bày nỗi nhớ, hãy hiểu cho anh. Anh xin lỗi vì anh vẫn còn yêu em ! Anh xin lỗi hãy cho anh nghĩ đến em, hãy cho anh nhớ đến em lần ở đầu cuối em nhé ! Vì anh biết anh sẽ không khi nào anh nhớ em nữa, anh sẽ đi tìm lại con đường sống cho riêng anh, sẽ không vướng bận đến quá khứ .
Khi bước đến quốc tế này, mỗi người đều có sẵn một con đường của riêng mình. Con đường ấy dài hay ngắn, tốt đẹp hay u ám và đen tối, không ai biết trước được. Mỗi bước chân ta đi qua, là một ký ức, một khoảng chừng thời hạn in dấu trong đời. Vì thế, ngày hôm nay, anh quyết định hành động bước đi tiếp trên con đường của mình, sau một thời hạn dài dừng chân nghỉ mệt để rồi ngủ quên và chìm đắm trong một giấc mơ .
Trước khi cất bước, anh muốn một lần nữa được hồi tưởng về đoạn đường mà anh đang đứng, nơi đã ngập tràn những kỷ niệm về em. Có lần anh đã nói với một người về thói quen đã hình thành từ lúc nhỏ của anh không biết là anh đã nói với em chưa. Đó là mỗi khi đi qua một nơi nào để lại trong anh nhiều ấn tượng, anh luôn ngoái lại nhìn thật lâu, nhìn mãi cho đến khi nơi ấy đã xa khuất không còn thấy nữa. Giờ thì anh vẫn chưa từ bỏ được thói quen ấy, có lẽ rằng như vậy mới chính là anh .
Ngày ấy, mọi chuyện đến sao vô tình quá, nhẹ nhàng quá. Ngày em bước đến để từ đó, trên đoạn đường anh đi đã in thêm đôi dấu chân, em đến mang theo một làn gió mát thổi bay những chiếc lá khô đang ngủ yên, khiến nơi ấy bỗng trở nên đẹp và lãng mạn vô cùng. Anh đã thầm cảm ơn và mơ ước được cùng em đi mãi, đi mãi về phía cuối đường. Nhưng giấc mơ của anh không có thật !

Em chỉ đến thăm và an ủi vì một thằng ngốc đang bước đơn độc một mình cùng những nỗi đau, những khoảnh khắc có em thật ngắn ngủi. Em đi, gió cũng ngừng thổi, cảnh vật chung quanh anh giờ lại như trước kia, tất cả lại im lặng ngủ vùi, nhưng trên mặt đường vẫn còn đó dấu chân của em. Đó là điều duy nhất em để lại cho anh cùng biết bao kỷ niệm và cảm xúc vui buồn đối với anh, mỗi cảm xúc ấy mang một sắc màu mà anh yêu quý vô cùng.

Đứng nhìn mãi dấu chân em, anh không biết mình mãi khắc lên bao nhiêu chiếc lá chữ “ nhớ em “. Anh hụt hẫng khi để em ra đi, chỉ biết đứng đó mà dõi theo, em dần rẽ sang một hướng khác. Anh ngồi gục xuống và buồn thật nhiều, nhưng nỗi buồn của anh cũng không thể làm phai được hình ảnh em trong tâm lý. Ngày tháng cứ trôi qua lặng lẽ như tình cảm của anh, như ánh mắt luôn kiếm tìm bóng hình em. Trong mơ hồ anh nghĩ rằng : “ Hay mình cứ đứng mãi ở đây, đừng đi đâu hết, biết đâu khi thấy nhớ anh, em lại quay lại và gặp được mình ” .
Thế là, anh vẫn đứng đó và không hề bước đi, lá vẫn rơi đầy xung quanh anh nhưng em đã không về. Trong yên bình, ngột ngạt, anh bỗng thấy ghét gió, sao gió chỉ thổi khi có em ? Lá cứ rơi, rơi trên vai anh, trên tóc anh ngày một nhiều anh không nhớ mình đã đứng đây bao lâu rồi ? Chỉ biết nếu liên tục như vậy, anh sẽ bị chôn vùi mất thôi .
Sợ quá, anh vùng thoát khỏi và chạy về phía trước, vừa chạy, anh vừa nghĩ đến em. Khi em đi, em đã căn dặn anh rất nhiều, em dặn anh phải can đảm và mạnh mẽ, phải bước tiếp vậy mà anh đã không nghe lời em. Nếu biết được điều này, chắc em buồn anh nhiều lắm ? Anh chẳng mong nhìn thấy em buồn, anh muốn thấy em vui tươi và thật niềm hạnh phúc .
Thoát ra khỏi nơi ấy, anh mới nhận ra phía trước con đường dành cho anh vẫn rộng mở và còn dài lắm, khung cảnh quanh anh đẹp dịu dàng êm ả, anh chợt nhận ra gió vẫn luôn sống sót quanh đây, gió vẫn làm mát cho cây cối, cho con đường và cả cho anh. Nhịp sống vẫn đang quay quồng, những người bạn song hành cùng anh giờ đã đi trước anh thật xa vậy mà anh lại ngồi đây chẳng biết để làm gì ?
Không được đâu, phải tỉnh lại thôi, đừng đắm chìm trong cơn mơ mãi, anh đã tự thức tỉnh mình như thế. Anh sẵn sàng chuẩn bị bước đi đây, anh sẽ nói lời chào tạm biệt với đoạn đường và khu vui chơi giải trí công viên tràn ngập kỷ niệm đẹp nhưng cũng rất đau thương và tạm biệt dấu chân của em. Khi anh quay sống lưng lại, anh biết mình sẽ cũng xa em hơn nhưng anh sẽ lưu hình ảnh ấy vào một nơi thật kín trong tim mình .
Tình cảm ngày nào anh dành cho em, anh sẽ chôn thật sâu, thật sâu vào tận đáy lòng, để trái tim mình được ngủ yên. Nếu tim hoàn toàn có thể nói, chắc tim sẽ trách anh nhiều lắm em ạ. Nhưng biết làm sao đành xin lỗi, xin lỗi tim thật nhiều vì anh đã để em vào quá khứ. Nơi đây, vẫn còn đủ gần để anh một lần nữa hoàn toàn có thể hướng theo em và nhìn thấy con đường của em, em vẫn đang đi, đang hướng về phía trước .
Anh vẫn muốn nhìn mãi cho đến khi em biến mất. Và phía trước của anh là chiều ngược lại với em ! Cất bước đi, là anh không còn nhìn thấy em nữa. Cất bước đi, giữa em và anh còn lại gì nhỉ ? Anh nhớ, mình còn một lời hứa. Dù anh biết điều đó rất hoang đường, dù biết mình rất ngốc nhưng anh vẫn muốn tin rằng : Quay sống lưng lại con đường của anh vẫn thênh thang chờ anh liên tục hành trình dài của mình. Con đường của anh, hướng anh đến một đời sống không còn đơn độc nữa .
Anh bước tiến gió mát thổi nhè nhẹ, ngước nhìn lên cao, ánh mặt trời vẫn chiếu sáng rạng ngời tâm hồn anh lâng lâng một niềm tin vào tương lai, xen lẫn một chút ít gì đó hoàn toàn có thể gọi là xót xa ? Nhưng kể từ nay, anh biết mình cần đi về phía trước. Một lần cho mãi mãi. Bước đi, có khi nào nhẹ nhàng, thanh thản khi phải bước ra khỏi cuộc sống của ai đó không ? Dù trong lòng vẫn tự hỏi : Em có còn yêu anh không ? Và em có phải là một nửa của anh ?
Bước đi, không phải để anh rũ bỏ toàn bộ mà anh biết anh đang vun đắp tình yêu cho kẻ khác, mà cũng không phải là anh trốn chạy mà đang tìm cho mình một lối thoát, một lối đi riêng, cũng không phải anh yếu ớt, nhưng để trong lòng được bình yên, được nhẹ nhàng và nguyên vẹn. Bước đi không cần em phải giữ lại dù anh biết rằng anh đang rất cần em và cho ai khác nữa và cũng không cần phải khóc, nhưng anh biết trái tim mình đang rỉ máu, giá buốt lên từng cơn .
Bước đi không phải đến một nơi nào niềm hạnh phúc hơn mà bước đi ! Mà để thấy rằng tình yêu anh luôn chân thành và bỏng cháy. Bước đi, cũng không phải anh không yêu em bằng tình yêu chân thực mà để em hiểu rằng trong tình yêu không có sự sẻ chia, nhưng không có nghĩa là giẫm đạp lên toàn bộ những gì anh và em đã có, mặc dầu em không muốn giữ nó. Bước đi ! Anh phải trả em về với niềm vui của em, trả em về với vùng quá khứ của em. Dù anh không muốn .
Bước đi ! Để nhìn lại mình sau những tháng ngày đã qua, anh đã tổn thương như thế nào ? Dù lòng mình trống trải nhưng ai đó đã được lấp đầy vào khoảng chừng trống của anh so với em. Anh sẽ cố bước thật nhanh để em có thời hạn và sự lựa chọn, nghĩ suy và biết rằng anh không còn yếu mềm nữa. Bước đi để khi gặp lại em, ta sẽ chẳng còn là gì của nhau nữa dù vùng trời kỷ niệm trong trái tim kia đã quá bi thương và để thấy rằng ngoài anh ra em vẫn còn rất cần cho một ai đó .

Bước đi, để tình yêu anh còn mãi, không nhạt nhòa dù chẳng thể đến với nhau. Bước đi, bằng đôi chân mệt mỏi dẫu rất cần bàn tay em nâng đỡ nhưng anh vẫn không thể làm thế. Bước đi anh sẽ không nói với em rằng anh yêu em như thế nào? Cho dù trong lòng anh rất muốn nói…! Thôi anh sẽ bước đi để em không nghĩ đến anh (dù anh đang ích kỷ với em và cả bản thân mình).

Bước đi anh sẽ bước một lần và là mãi mãi sẽ không nhớ về hình bóng em nữa, sẽ vứt bỏ hình bóng của em và nó sẽ không khi nào ngự trị trong trái tim anh mặc dầu anh rất muốn. Anh đã rút ra được kinh nghiệm tay nghề và chân lý sống của cuộc sống anh là : “ Sống trên đời mỗi người phải có một sự lựa chọn riêng, vì đời sống phải thế và anh khi nào cũng mong em vui tươi và niềm hạnh phúc ”. Nhưng anh chỉ xin em nhớ đến một điều : “ Hạnh phúc là phải biết quyết tử ” .

Vĩnh biệt em yêu! Vĩnh biệt mối tình mà anh từng đấu tranh để giành giật giờ chỉ là con số không.

Tình yêu Champa Advance!

Source: https://evbn.org
Category: Tâm Sự