Tháng năm – mùa của những nỗi nhớ | Blog Lê Thạch
Có ai đó nói rằng: “Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa bạn vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa”. Giờ ngẫm lại thì quả là đúng thật. Có nỗi nhớ nào bằng nỗi nhớ của một thời áo trắng, với chiếc bảng đen, viên phấn trắng, tiếng trống trường vang vang ở mỗi tiết học, tiếng giảng bài của thầy cô. Hay từng cánh phượng vĩ nở đỏ bừng cả một góc sân, tiếng của những cô cậu học sinh vang khắp sân trường vào những giờ ra chơi, hay những tốp đám con gái túm tụm lại trò chuyện với nhau. Đó là một những câu chuyện về tình yêu chớm nở của những cô cậu học trò cấp ba, tình yêu ấy là cả một sự chân thành và ngây ngô, và sau này có nhìn lại chúng ta sẽ thấy đó là cả một cả quãng đời thanh xuân của một con người. Đối với bản thân tôi, đó chính là cả một vùng thanh xuân và bầu trời kí ức, là nỗi nhớ thương sục sôi kỉ niệm là thứ cảm xúc vấn vương không tên thầm kín, vẫn vẹn nguyên trong từng chiếc lá bàng rơi, trong từng hơi thở của tháng năm khi ấy:
Bạn đang đọc: Tháng năm – mùa của những nỗi nhớ | Blog Lê Thạch
“Sân trường bừng một màu hoa phượng nở
Lũ ve sầu vang khúc hạ đồng ca
Tháng năm về mang theo bao nỗi nhớ
Khiến lòng ai xao xuyến nỗi bâng quơ…”
Thời gian cứ trôi đi một cách vô tình, cuốn theo bao kỉ niệm đẹp đẽ. Nó khiến con người ta phải gồng mình theo nó, theo nỗi lo toang mưu sinh với bộn bề nỗi lo về cơm, áo gạo tiền. Rồi sau này đã đạt được mọi thứ mình cần, trong khoảnh khắc nào đó, ta nhìn lại về quá khứ mà tiếc ngẩn ngơ vì đã bỏ lỡ qua nhiều cơ hội, những kỉ niệm đẹp đẽ bỏ lỡ cả thanh xuân của chính mình. Từ ngày lên Sài Gòn học tập và làm việc, chắc có lẽ vì chính cuộc sống bộn bề nơi đây đã khiến tôi quên bén đi những kỉ niệm đẹp đẽ này. Không còn mộng mơ, không còn hồn nhiên vô lo vô âu như thời kì cắp sách đến trường. Ở đây, tôi phải tự thích nghi với cuộc sống mới, tự chăm sóc bản thân mỗi khi ốm đau và đặc biệt phải trưởng thành chín chắn hơn trong lời nói và chịu trách nhiệm với việc làm của mình. Tuổi trẻ với những ước mơ hòa bão lớn lao, Sài Gòn là vùng đất hứa để cho tôi thực hiện ước mơ của mình nhưng cũng chính Sài Gòn đã chôn vùi đi bao kỷ niệm mà đáng lẽ ra phải được giữ gìn cẩn thận trong chính mỗi con người.
Cà phê của tôi đã được mang ra, tiếng người phục vụ vang lên: “Chúc quý khách ngon miệng” bất giác đã khiến tôi sựt tỉnh, dứt ra khỏi cái suy nghĩ miên man ấy. Tôi mỉm cười nhẹ. Tôi cũng không hiểu vì sao tôi cười nữa. Nụ cười ấy có thể là nụ cười tiếc nuối xen lẫn một chút buồn nhẹ trong lòng về một tháng Năm với nỗi nhớ xa xăm man mác những kỉ niệm dĩ vãng một thời.
Ngoài đường trời đã ngớt mưa, xe cộ cũng đi lại đông hơn, ánh mặt trời cũng nhường chỗ cho ánh sáng của xe hơi, đèn đường và của những gánh hàng rong …
Source: https://evbn.org
Category: blog Leading