Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào – Chương 31+Chương 32 – Wattpad

Chương 31. Cháu nên uống nhiều canh cho bổ não  

Nhưng giây tiếp theo, cô không thể cười nổi, bởi vì…

Người đàn ông đột nhiên buông bát, nhìn An Mộc mà nham hiểm mở miệng:”Cháu dâu nhìn chú chờ mong như vậy, có phải rất muốn uống hay không? Bát này cho cháu là được rồi.”

Nói xong, cánh tay thon dài vươn ra, đặt bát xuống trước mặt An Mộc.

An Mộc….”Thật sự, cháu không có muốn uống, hơn nữa gần đây phải giảm béo, chú út, chú cứ uống đi ạ.”

“Tuy người gầy cũng đẹp mắt, nhưng cháu dâu chỗ nên béo thì không béo, vẫn nên uống nhiều canh vào.”

An Mộc nắm chặt chiếc đũa! Tên này nhả lời nào ra cũng ác độc!

Cúi đầu nhìn canh gà, cô trề môi:”Chú út ngày đêm làm lụng vất vả, nhất định mất rất nhiều sức lực, cần phải bồi bổ nhiều hơn.”

“Cháu dâu đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, uống nhiều canh cho bổ não.”

Khốn kiếp! An Mộc vừa muốn mở miệng.

Tô Mỹ Huệ đứng lên, thuận tay múc thêm một bát canh gà đặt xuống trước mặt Phong Kiêu, khách sáo lấy lòng cười nói:”Chú cần gì phải như vậy, không phải còn rất nhiều sao? Chị dâu lại múc cho chú một bát, nhân lúc còn nóng mau uống đi.”

Đối với Phong Kiêu tươi cười đầy mặt, vừa quay đầu lại đã hung dữ trừng mắt nhìn An Mộc.

Khói thuốc súng bốc lên không tiếng động.

Giúp việc bên cạnh tiến lên múc thêm cho mỗi người một bát canh, Tô Mỹ Huệ uống trước, không quên giới thiệu cho Phong Kiêu:”Bát canh gà này hương vị không tồi, cũng là sở trường của giúp việc nhà chúng ta, không hề giống với bên ngoài.”

Lời này vừa nói ra, Phong Kiêu vẫn chỉ dừng mắt ở An Mộc.

Trán An Mộc nhăn lại, khụ khụ, đương nhiên là không giống rồi, vì có thêm mấy nguyên liệu đặc biệt thôi mà!

Lại nhìn canh gà trước mặt, Phong Kiêu cười lạnh buông đũa xuống.

Anh không ăn, nhà họ Phong bốn người đương nhiên không dám ăn.

Chỉ có An Mộc vì quá ức chế mà vùi đầu xuống ăn.

Canh gà đương nhiên cũng ăn không còn giọt nào.

Ăn cơm xong Phong Anh Hùng và Phong Kiêu đi ra phòng khách ngồi nói chuyện phiếm.

Còn An Mộc phụ giúp việc rửa bát.

Vừa đi vào phòng bếp liền nhìn thấy Bạch Ngọc Khiết cầm điện thoại, trốn ở một góc bếp cúi mặt khẽ quát:”Cái gì, là một tiền truyện? Dựa vào cái gì? Đất diễn chỉ có một tập, nhân vật chết sớm, anh có lầm không? Anh khẳng định đây là vai diễn mà Tử Khiêm hứa hẹn cho tôi sao?”

Người bên kia không biết đã nói gì, Bạch Ngọc Khiết hừ lạnh, “Tôi không cần biết, Đông Hoa công chúa là Đông Hoa công chúa, vai diễn này tôi không nhận!”

“Cái gì? Không nhận không được?” Bạch Ngọc Khiết nhíu mày thật chặt, “Tôi biết rồi! Ngày kia? 9h? Được rồi. Nói cho anh biết, lần sau nhất định phải lấy cho tôi một vai diễn thật tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho anh!”

Cúp điện thoại, Bạch Ngọc Khiết đứng thẳng người, vẻ mặt bất mãn hờn dỗi.

Quay đầu liền nhìn thấy An Mộc ở trong bếp, lập tức châm chọc khiêu khích, “Đúng là vô dụng! Lớn như vậy rồi còn muốn bám lấy cuộc sống của người khác, hừ, không biết xấu hổ!”

Mắng một lúc mới thấy thật thoải mái, cô tươi cười đầy mặt đi ra ngoài.

An Mộc chẳng thèm quan tâm đến cô ta, chỉ là âm thầm nhớ tên nhân vật, khóe môi nhếch lên, Bạch Ngọc Khiết, chúng ta cùng chờ xem!

Trong phòng khách, tất cả mọi người đều ngồi quanh Phong Kiêu, anh tùy tiện ngồi một chỗ, nhàn nhã như một đế vương.

An Mộc đi qua, lấy lí do ngày mai phải lên lớp để từ biệt mọi người.

Phong Anh Hùng nhìn An Mộc mở miệng”An Mộc, tối mai lại về nhà dùng cơm đi.”

An Mộc nắm tay, trên mặt sợ hãi gật đầu.

Ngày mai sao??

Cuộc sống được tạo thành bởi vô số việc ngoài ý muốn, ai biết được ngày mai sẽ có chuyện gì?”

Nhân lúc Phong Kiêu còn ở đây, cô có thể an toàn rời đi, An Mộc nhanh chân chạy ra khỏi nhà họ Phong.

Đi ra bên ngoài, liền cảm thấy hối hận về việc đến đây ngày hôm nay.

Nhưng, ngày mai thầy giáo muốn gặp người giám hộ, làm sao bây giờ?

Cô buồn rầu đi tới trạm xe bus chờ xe, sau đó, một chiếc Maybach màu đen đột nhiên dừng trước mặt cô.  

Chương 32. Gia giáo có vấn đề? Đối chọi gay gắt

Cửa kính xe vừa hạ xuống cô liền nhìn thấy bộ dáng ngạo nghễ của Phong Kiêu, nghe thấy giọng nói như ra lệnh của anh, ngắn gọn nhưng cứng rắn, chỉ có hai chữ:”Lên xe.”

Lên xe?

Có điên mới lên xe!

An Mộc lùi về phía sau từng bước, tính sẽ chuồn đi.

Nhưng giây tiếp theo chợt nghe thấy người đàn ông kia uy hiếp:”Ai, vị hôn phu tốt đẹp của cô hình như lập tức muốn đuổi theo đưa tiễn tôi, hắn mà nhìn thấy chúng ta đang dây dưa với nhau, cô nói xem, sẽ như thế nào đây?”

An Mộc dừng bước, hận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể mở cửa xe ngồi vào.

Cô ngồi ở ghế lái phụ, vừa mới bước lên cửa kính đã tự động được kéo lên.

Xe chậm rãi di chuyển.

An Mộc đánh giá người đàn ông bên cạnh.

Thân hình anh dong dỏng cao ngất.

Hai tay thong dong đặt trên vô lăng, tay áo sơ mi được xắn lên để lộ cánh tay dài rắn chắc, ngón tay thon thon màu mật ong, đường nét rõ ràng, mũi cao thẳng, ánh mắt kiên nghị cẩn trọng, gương mặt thập phần xinh đẹp.

Anh thản nhiên đảo mắt nhìn An Mộc, khiến tim cô đập nhanh hơn.

Tà mị, ngông cuồng, nhan sắc hoàn mỹ, khí chất vương giả trời sinh.

Phong Kiêu nhìn về phía trước, đôi môi mỏng khẽ động:”Địa chỉ.”

Hừ, có tài xế lái siêu xe, ngu gì mà không dùng!

“Cổng đông đại học C.”

Kế tiếp là một khoảng yên lặng.

An Mộc lại đánh giá siêu xe này.

Chiếc xe rất rộng, không có mấy thứ đồ trang trí tạp nham, đơn giản thanh lịch, làm người ta cảm thấy thoải mái.

Da bọc ghế sáng bóng.

An Mộc vươn bàn tay nhỏ bé sờ sờ.

Nếu đổi thành tiền chắc được nhiều lắm!

Cái bộ dáng chưa trải sự đời này làm cho Phong Kiêu phải cười nhạo một tiếng.

An Mộc bĩu môi, “Này!

“Tên tôi không phải là này.”

Ngữ khí răn dạy….

An Mộc đảo mắt, “Ừm, Phong thiếu gia…”

Phong Kiêu nhìn cô liếc mắt một cái, “Hóa ra cháu dâu quả nhiên thích khom lưng cúi đầu, hay là thích làm người hầu hạ của thiếu gia?”

An Mộc tức nghẹn, mặt đỏ bừng:”Anh..đồ vô sỉ!”

“Ai, tôi chỉ nói là người hầu của thiếu gia thôi mà, cháu dâu lại nghĩ đi đâu vậy?”

An Mộc khó thở, lại nhìn sang đối phương mặt không biến sắc, nuốt lại bao lời chửi mắng, ngọt ngào gọi:”Chú út….”

“Ngoan.”

Phong Kiêu lái xe không quên đưa tay ra xoa đầu cô.

An Mộc:….

Nhịn, phải nhịn!

Trên mặt anh mang theo ý cười, cô thử thăm dò hỏi:”Có câu muốn hỏi anh.”

“Nói.”

An Mộc lựa chọn từ ngữ, cẩn thận mở miệng:”Phong Anh Hùng kia, là anh ruột của anh thật à?”

Đôi mắt hẹp dài của Phong Kiêu híp lại sâu thẳm, mím mím môi, nhìn không ra là cảm xúc gì, An Mộc đợi cả nửa ngày, mới đợi được đến khi đối phương mở miệng, anh nói:”Cháu nhiên quả nhiên gia giáo có vấn đề, dám gọi thẳng tên của bề trên?”

An Mộc nghe thấy hai tiếng bề trên, trong ngực trào lên oán khí nồng nặc, lập tức cười lạnh châm chọc:”Gia giáo của tôi đúng là có vấn đề, anh hẳn là nên nói chuyện với người giám hộ của tôi. Có người giám hộ chỉ biết ra sức xu nịnh em trai ruột của mình, mà người em trai đó lại còn loạn luân với cháu dâu, tôi đương nhiên cũng chả tốt đẹp gì rồi, anh nói có phải không hả chú út?”

Lời này thốt ra, Phong Kiêu toàn thân lập tức bắn ra tia rét lạnh!

An Mộc chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng vẫn cố chấp ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.

Con ngươi đen tối của Phong Kiêu ẩn ẩn sát ý nhìn chằm chằm An Mộc làm cô giật mình.

Ngay lúc An Mộc cho rằng mình sẽ bị đối phương ném xuống xe, thì lại nghe giọng anh không hề gợn sóng vang lên:”Miệng lưỡi lợi hại.”

Nói là vậy, nhưng thật ra không có cảm xúc gì.

An Mộc cắn chặt răng:”Cảm ơn!”

Sau đó, trong xe chìm vào im lặng.